Thứ Năm, 8 tháng 7, 2010

Mưa Sài Gòn, mưa eo xèo trên những phận nghèo

Đọc báo thấy bài này đáng chú ý, xin chép lại để mai mốt đọc lại kỹ hơn.

"Văn Lang/Người Việt

Sài Gòn mới vào đầu mùa mưa, cho nên càng phải... lạy trời mưa. Vì hạn hán khắp nơi, lúa ngoài Bắc, ngoài Trung chết hàng loạt, Sài Gòn cúp điện luân phiên, có tuần cúp tới ba bữa. Nóng le lưỡi, ban đêm tiếng hò reo cổ vũ “Uôn-Cấp” rền trong các quán cà-phê, ban ngày tiếng máy phát điện mini nổ đinh tai nhức óc...

Nhưng, nếu trời mưa thì điệp khúc ngập đường, ngập xá sẽ lại lập lại, theo dự báo thì năm nay mùa mưa Sài Gòn có khả năng ngập nặng, do hệ thống cống thoát nước đang xây dựng mấy năm nay chưa nối “liên thông” với nhau, nhất là đoạn tại các ngã tư, chính quyền chỉ thị các nhà thầu phải có biện pháp khắc phục khẩn cấp khi mùa mưa về. Nhưng các nhà thầu chỉ lên tiếng hứa là sẽ cố gắng, tức là, “tà tà tới đâu hay tới đó,” vì không có biện pháp chế tài nên chỉ thị suông, chẳng ma nào sợ.

Hệ quả, chỉ mới có mấy cơn mưa tháng 6, đường phố đã ngập lụt như... dòng sông. Cơn mưa như trút nước trưa - chiều ngày 1 tháng 7 làm Sài Gòn ngập nặng, đến nỗi sân bay Tân Sơn Nhất phải tự ngắt nguồn điện gần nửa tiếng đồng hồ để kiểm tra sợ nước tràn vào làm hỏng hệ thống điện. Một số bờ bao tuyến Thủ Ðức bị vỡ, nước tràn vô nhà dân, tái diễn cảnh dân loi ngoi, lóp ngóp vừa “be bờ” trước cửa nhà vừa loay hoay tát nước, y như cảnh chống lụt... năm Thìn.





Mưa đem nước cho ruộng đồng, cho thủy điện, mưa cũng làm cho người ta chạy tán loạn mùa World Cup, vì mấy quán nhậu vỉa hè, mấy quán cà-phê bình dân đem TV ra ngoài trời phục vụ dân ghiền đá banh coi cho mát. Mưa ào xuống, xúm nhau chạy, la chí chóe...

Mưa, khắc sâu thêm nỗi buồn cho những người chiến bại. Ðêm Hàn Quốc là bại tướng dưới tay Argentina với tỉ số 1-4, Sài Gòn mưa như trút nước. Mưa làm não nùng những cổ động viên Hàn Quốc xa quê hương, mưa làm tan tác thêm những hy vọng nhen nhóm trong lòng những cổ động viên Châu Á, mưa rơi trên nỗi buồn Nhật Bản, khi những chiến binh Samurai chỉ đành vẫy tay chào World Cup trong loạt sút luân lưu 11 mét với Paraguay.

Mưa, mưa, mưa... Mưa rơi trên khu tứ giác Eden, với những người Sài Gòn xưa, mưa đã mất thêm một hoài niệm nữa...

Ðời-Mưa-Gió, những Tuyết, những Loan mắt nhung, những Trà Hoa Nữ, những thân phận Thúy Kiều bèo giạt môi trôi, đêm đêm đứng vỉa hè Sài Gòn chào đón khách làng chơi. Mưa đã cuốn người đi theo những chân sút mùa World Cup, mưa chỉ làm nhạt nhòa thêm phận phấn son. Mưa, đêm về, người mỗi lúc một lưa thưa và trời ơi, chỉ toàn mấy cha thua cá độ...

Tháng 6 mưa, cũng là mùa hoa phượng nở, mùa của thi ca và cũng là mùa... thi cử. Năm nay, nhân vật trung tâm của mùa hè này không chỉ là mưa, là World Cup mà còn là mùa thi cao đẳng và đại học. Hàng triệu lượt thí sinh từ các tỉnh kéo về các thành phố, mà Sài Gòn là nơi sĩ tử cả nước tề tựu đông đảo hơn cả.

Ðã bước qua thế kỷ 21, con người đã tính chuyện đặt chân lên sao Hỏa mà Việt Nam vẫn cứ tới hẹn lại lên tái diễn cảnh lều chõng đi thi chẳng khác gì chuyện vang bóng một thời như ngày xưa Nguyễn Tuân miêu tả. Ðể rồi từ những kiểu học hành chạy đua theo thành tích, mỗi năm báo cáo hàng ngàn ông tiến sĩ giấy ra đời, mỉa mai có ông tốt nghiệp tiến sĩ ở nước ngoài mà không hề biết một câu ngoại ngữ.

Mưa cứ rơi, dù có rơi dầm dề cũng không xóa nhòa được nỗi nhục của những kẻ háo danh, hám lợi. Còn với những kẻ học thật, thi thật thì đôi khi đường không trơn mà lại té vì đạp nhằm vỏ chuối, vậy mới có lời than: “Thi không ăn ớt thế mà... cay!” Mưa thương cho người sĩ tử nghèo co ro nơi phồn hoa đô hội. Mưa thương bà mẹ già tựa cửa ngóng tin con.

Ðến hẹn lại lên, Tháng Sáu dù không lạy trời mưa, trời vẫn mưa, như người tình chung thủy, như chuyện tình ngưu lang-chức nữ, không cần phải ô thước bắc cầu mưa cũng về cùng chốn nhân gian. Mưa không như ngày xưa, mưa không trong veo như giọt nước mắt em tôi ngày con đò đưa em sang ngang. Mưa từ ải Nam Quan tới tận mũi Cà Mau, mưa đâu đâu cũng một màu ô nhiễm, mưa như trong câu hát đồng dao:

Lạy trời mưa xuống

Lấy nước tôi uống

Lấy ruộng tôi cày...


Ruộng tôi rày đã lên đô thị, em tôi thôi đồng áng lên thị thành tiếp khách Ðài Loan. Dòng kênh xanh nay đã hóa dòng kênh đen, mưa như những hạt cườm bảy màu, những cơn mưa a-xít làm nhuộm đỏ mái tranh nghèo, làm thủng những mái tôn nát, mưa eo xèo trên những phận nghèo, nửa đêm trở mình nghe tiếng mưa đau.."


( Nguoi Viet, http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/anmviewer.asp?a=115685&z=2 )

Xem đầy đủ bài viết tại http://my.opera.com/Le%20Thanh%20Hoang%20Dan/blog/show.dml/13757312

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến