Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014

Hôm nay ăn Burger Nhà quê.






Được gợi ý đến Tracy's pub thử Burger Nhà Quê cũng được hơn một tháng. Theo lẽ thường thì mình sẽ tức tốc đi ăn ngay, nhưng chẳng hiểu sao lần này cứ dền dứ mãi. Phần vì, gần đây công việc văn phòng làm mình như bị hút hết năng lượng. Quen bay nhảy rồi thấy công việc ngồi một chỗ nó cứ sao sao ấy. Ba giờ chiều là cái giờ điện thoại ò í e gọi nhau đi bù khú, ra bờ hồ than thở là tao rảnh quá, muốn đi làm, làm cốc cafe rồi lại cong mông lên theo đuổi những hoài bão tào lao trên trời dưới bể. Theo thói quen, điện thoại mình vẫn báo thức lúc 3h12p, kêu để nhắc là chiều sắp tàn, ngày sắp qua, muốn vui thì vui ngay đi kẻo muộn nhưng nhìn xung quanh thấy ai cũng đang làm việc, nhăn trán nhíu mày, nhìn ra cửa sổ chỉ thấy một vệt nắng nhỏ, cố lách qua tấm màn trắng che kín không rõ ngoài kia mưa hay nắng. Nắng giờ như đứa bạn hàng xóm thò thụt gọi đi chơi, mình thì như đứa trẻ chưa làm xong bài, vừa ham vui vừa sợ mẹ đánh. Câu chuyện văn phòng mình sẽ kể vào một ngày khác, quay trở lại lí do thứ hai mình không lao ngay đến Tracy's, đó là vì mình không thích đồ ăn nhanh. Bị ám ảnh bởi những chiếc bánh bẹp dí được phục vụ vội vàng khi phải lang thang trong sảnh chờ sân bay sau những chuyến đi xa, mình coi đó là biểu tượng của sự túng thiếu không lành mạnh.

Hôm nọ tiện đường và vì một chút công việc, mình ghé qua Tracy's pub. Ấn tượng đầu tiên là cửa hàng quá nhỏ, thậm chí có thể dùng từ "lụp xụp" nếu nhìn từ ngoài vào, Tracy's pub làm mình nhớ đến mấy hàng môi giới du lịch ở Luang Prabang với biển hiệu sơ sài, cửa kính đen và dòng chữ Welcome không hề mời mọc. Trừ cái này

Ý nghĩ đầu tiên khi bước vào là phải tìm đường lên tầng 2 đã bị bạn nhân viên xác nhận là không khả thi, Tracy's pub chỉ có một tầng, 2 chiếc bàn tam giác kê 2 góc và một quầy bar, sức chứa tối đa của quán rơi vào khoảng...10 người. Điều duy nhất làm mình thích thú là bar-bếp được bố trí cực kì ngăn nắp, sạch sẽ, thậm chí quán có bếp nướng lửa ngay trong căn bếp có diện tích dưới 10m vuông. Đã được giới thiệu trước, mình gọi ngay Burger nhà quê có giá 140k/suất, ăn kèm là chips và salad bắp cải với kem chua.
 
Tất nhiên là bánh rất ngon, mềm, thơm, đậm đà, nóng hổi và rất nhiều tính từ tốt đẹp khác, mình đã viết kha khá nhiều trên group Hội những người suốt ngày hỏi Ăn gì và trên fb cá nhân. Mình muốn chuyển sang một chi tiết khác về bạn nhân viên quán :D

Bạn này rất đẹp trai (cái này đương nhiên) và sáng sủa, âm lượng vừa phải và cười rất tươi khi khách vào cửa hàng. Điều này làm mình rất hài lòng. Đa số nhân viên của các cửa hàng thường, hoặc quá vồ vập khi khách đến, tạo cảm giác không thật, giống như một anh bán hàng vụng về đang cố chèo kéo khách mua càng nhiều hàng càng tốt, hoặc lộ rõ vẻ thờ ơ mệt mỏi khi phải phục vụ một kẻ từ trên trời rơi xuống từ dưới đất chui lên đi ăn trưa vào lúc 2h chiều. Bạn mời mình uống bia, mình không uống, chỉ gọi 1 cốc mời anh bạn đi cùng. Bạn với tay lấy chai nước lạnh, bảo quán mời, rồi lấy cốc ống hút cho mình chọn màu. Trong lúc ăn bạn kể một vài câu chuyện của quán, giúp mình xem thiết bị nướng và giải thích tên món ăn, bữa ăn trở nên dễ chịu và 140k để mua một bữa ăn dễ chịu thật là xứng đáng, nhất là khi thời tiết Hà Nội đang nóng bức khó chịu cáu bẳn như một con mụ già. Để nói ra thì thật lòng vòng, nhưng có những niềm vui lớn bắt rễ từ những ân cần nhỏ, mình vẫn hay nói "Miếng ngon là miếng vui" quả thực rất đúng với Tracy's pub và burger ở đây.

P/S : vì ngay từ đầu mình trót bảo là mình đến review quán ăn, nên khi thanh toán, bạn nhân viên đã không lấy tiền. Nằn nì mãi thì bạn chỉ lấy tiền bánh và tiền nước thì bạn mời, hi vọng có thể giới thiệu bạn bè tới đây ăn. Mọi người muốn thử thì cứ tự nhiên nhé, địa chỉ là 40 Xuân Diệu, quán Tracy's pub, nói là bạn của Hoàng Anh :p


Cuối cùng là một vài hình ảnh chụp từ điện thoại. Chúc các bạn tuần mới vui vẻ :D




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến