Cầm tay, anh khẽ nói:
Khóc lóc mà làm chi?
Hôn nhau một lần cuối,
Em về đi, anh đi...
Rồi một hai ba năm
Danh thành, anh trở lại
Với em, anh chăn tằm
Với em, anh dệt vải
Ta sẽ là vợ chồng
Sẽ yêu nhau mãi mãi
Sẽ se sợi chỉ hồng
Sẽ hát câu ân ái
Anh và em sẽ sống
Trong một mái nhà tranh
Lấy trúc thưa làm cổng
Lấy tơ liễu làm mành
Nghe lời anh em hỡi!
Khóc lóc mà làm chi?
Hôn nhau một lần cuối,
Em về đi, anh đi...
Khóc lóc mà làm chi?
Hôn nhau một lần cuối,
Em về đi, anh đi...
Rồi một hai ba năm
Danh thành, anh trở lại
Với em, anh chăn tằm
Với em, anh dệt vải
Ta sẽ là vợ chồng
Sẽ yêu nhau mãi mãi
Sẽ se sợi chỉ hồng
Sẽ hát câu ân ái
Anh và em sẽ sống
Trong một mái nhà tranh
Lấy trúc thưa làm cổng
Lấy tơ liễu làm mành
Nghe lời anh em hỡi!
Khóc lóc mà làm chi?
Hôn nhau một lần cuối,
Em về đi, anh đi...
-thơ Nguyễn Bính-
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Nu-Hon-Cuoi-Luu-Huong-Giang/ZWZ96DDZ.html |
Em viết cho anh bao nhiêu chữ nghĩa rồi, nhưng chẳng bao giờ có thơ. Anh cũng biết mà, phần vì em không biết làm thơ, phần vì thơ cũng không phải "kiểu" của em. Giống hồi trước em cũng nói rồi ấy Nếu biết hát em sẽ hát, nếu biết vẽ em sẽ vẽ, nhưng có lẽ chụp ảnh và viết là hai khoản em đỡ kém nhất. Thế nên em viết cho anh, đến khi cạn cả chữ nghĩa rồi, thì mượn thơ của người khác viết cho anh.
Anh đi xa, giữ gìn sức khỏe. Ngày về sẽ có một cô gái chờ anh dưới cổng nhà hoa giấy, của anh. Em ở đây thôi, sẽ mãi là cô gái chờ mong người thương trở về dưới cổng nhà hoa giấy, của em.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét