Hôm nay đi làm đầu, bạn nhân viên dùng hai bàn tay luồn vào tóc, nâng niu từng nắm tóc, buột miệng khen tóc em đẹp quá mà sao dạo này ít khi đến sửa. Đôi bàn tay đàn ông to và ấm, chậm rãi cào xiết vô tình xới tung lên biết bao nhiêu là kí ức.
Ngả nghiêng bờ vai anh yêu thật gần
Mình nhớ hồi tóc dài, trời nóng thì tóc vấn cao để tránh chạm gáy, trời lạnh thì tóc giấu trong ngàn lớp áo mũ, chỉ có lúc đi ngủ hoặc mới gội đầu xong, là bàn tay được chơi với tóc. Tóc xoà xuống mắt, lành lạnh chạm vào cổ vào gáy, tạo nên một thứ xúc cảm rạo rực lạ kì. Nhất là những trưa có anh ôm đi ngủ, vùi mặt vào tóc, anh hít một hơi thật dài, nói rằng ... à mà nói gì mình cũng quên rồi. Chỉ nhớ cảm giác khi đó êm êm như khi một miếng bánh ngon khẽ khàng chui tọt từ miệng xuống bụng, mà mình hay gọi là yêu. Chợt nhớ ra, có những âu yếm đã xa, ngay cả khi ta còn gần. Rồi hay, không phải xa nhau người ta mới quên, mà khi tình yêu đã bỏ đi, thì cũng chẳng còn gì nhiều để mà nhớ.
Tự nhủ, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua, cái loa rồi cũng hỏng, nước sôi thì hết nóng, đắm say rồi thờ ơ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét